Vẫn biết đó chỉ là khúc gỗ
hai hố sâu bí hiểm, miệng cười cười
Cú rúc từng hồi phụ họa cuối lùm cây…
Nhát đẽo thô sơ từ những bàn tay
chưa hề qua một trường mỹ thuật
sức công phá sao vô cùng mãnh liệt
sẵn sàng hớp hồn với bất cứ ai!
…Ầm ầm những chiến binh săn voi
như hiện về vượt sông Srépok
nài voi mờ trong làn mưa dìu dặt
vung x’reo thúc binh về lại chốn đại ngàn…
Trời tối dần, một mình tôi băng qua đồi hoang
ánh mắt như đuổi theo với cái nhìn kiểu gỗ
ghé sát tai tôi, thì thầm hỏi nhỏ:
“Anh hiểu gì về chúng tôi không”?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét